Monday 16 February 2015

Lễ vật năm Dê

Chiều ba mươi Tết. Chiếc xe Tôdôta đỗ xịch trước ngôi biệt thự bề thế. Ông tổng giám đốc tuổi ngoài năm mươi cùng phu nhân oai vệ bước xuống. Hai đứa con từ trong nhà ùa ra khoe rối rít:
- Ba ơi! Má ơi! Ba má mới đi có chút xíu mà đã có nhiều nhiều người đem quà đến biếu lắm, xếp lỉnh kỉnh chật cả căn phòng.
Không biết linh tính mách bảo thế nào mà phu nhân tổng giám đốc lại chọn hộp đựng quả nhỏ nhất, mỗi  chiều chỉ mươi xăng – ti – mét, có kẻ dòng chữ “Kính tặng anh Hai tổng giám đốc nhân dịp xuân con Dê” được mạ bằng vàng sáng chóe. Càng ngắm nghía, trí tò mò càng bị hấp dẫn tột độ, bà đánh tiếng, đánh mắt với chồng:
- Hổng biết thằng chả này tặng ông của quý gì đây, để tôi khui…
- Không được! – ông tổng giám đốc xán lại cướp cái hộp trên tay vợ, cao giọng lễ nghĩa – Nó dâng mình cúng Tết, cứ phải đặt lên bàn thờ tổ tiên hương khói đủ ba ngày. Sau đó bà muốn làm gì thì làm.
Không đã lòng…tham lam, bà vợ sếp ấm ức:
- Có đặt lên bàn thờ, nó cũng chẳng nở nang, béo dọc ra chút nào đâu! Cứ làm như ông là người có hiếu…
Ông tổng lừ mắt cắt ngang lời vợ. Rồi ba ngày Tết cũng chóng vánh qua đi. Sáng sớm mùng bốn, chưa vệ sinh mồm miệng, áo xống phong phanh, bà tổng đã với tay lên bàn thờ lấy cái hộp bí hiểm xuống, hăm hở: “Bây chừ tôi khui được rồi chớ! Ông bà, ông vải hưởng lộc rồi, đến lượt con cháu”.
Chẳng cần chồng gật gù cần cổ, bà đã mạnh tay xé toạc lớp giấy kính, rồi lớp giấy hoa tiên. Khi khui nắp hộp, bỗng tay bà như bị điện giật, run run đổ tất cả mọi thứ xuống mặt bàn. Phải đến cả trăm cái…bao cao su và mấy vỉ thuốc Viagra. Mắt long lên sòng sọc, mồm méo xệch, phu nhân ghé sát mặt lang quân đay nghiến:
- Đồ mất dạy, quân khốn nạn. Thứ này mà ông cũng cứ bắt tôi đặt lên bàn thờ…
Mặc cho mụ vợ nổi cơn lôi đình mạt sát, quan tổng lặng lẽ nhặt cái thư gửi kèm theo những thứ kia ra lẩm nhẩm đọc: “Thưa anh Hai! Năm hết tết đến, nhà anh Hai người ta cúng biếu chẳng thiếu thứ gì, dù em có mua gan rồng, chả phượng mang đến cũng chửa thấm tháp. Là đệ tử ruột của anh nhiều tháng ngày, em thấu hiểu và rất lo lắng cho cơ thể của anh, vì hiện nay đủ mọi loại “bệnh xã hội” đang tác oai, tác quái, lại còn cái con vi trùng Ếch vô phương cứu chữa nữa. Nên em mới nảy sáng kiến kính dâng anh mấy vỉ thuốc uống vào cho sung mãn và 365 cái…bao cao su…”. Đọc đến đó quan ngài vội nhét thư vào túi. Còn bà tổng vừa thu dọn món quà năm Dê, vừa nguyền rủa…

0 nhận xét: